Nỗi niềm chỉ bạn bè mới hiểu
Các thành viên lớp 12A Toán gặp nhau trên mạng, trên phố, qua đ iện thoại đều ý ới: “17h15, 22/7 tại cổng trường ĐHKHTN”. Đây là thời gian tập trung của đoàn xe đi đón Đội tuyển Olympic Toán trở về từ Mêhicô do Khối Chuyên Toán - Tin, ĐHKHTN và gia đình Phạm Kim Hùng tổ chức.
Chiều hôm ấy, mặc dù trời mưa nhưng bạn bè vẫn tập trung đôn g đủ từ trước giờ hẹn. N.Hùng vừa từ Hải Dương lên Hà Nội tay vẫn cầm túi nhãn, cười: "Cái này bồi dưỡng cho Kim Hùng. Nó bị mệt từ trước lúc đi, tụi mày chỉ được nếm thôi nhá”. Hải, đạp xe từ Hà Tây đến, hổn hển: “Nó vừa chat với tao trưa nay, lúc nó đang ở Thái Lan". Cả bọn hùa vào: "Đáp chuyển máy bay có một tiếng mà cũng chát, thằng này được!”. Hải tiếp: “Nó không cười hề hề như mọi lần, có lẽ đang nhiều tâm sự… Nhưng vẫn hỏi han tụi mình và đòi tao ngay ngày mai đưa về Hà Tây chơi. Thế có "máu" không?!".
Thu, Bí thư chi đoà n chia sẻ: "Hùng từng tâm sự với tớ là rất buồn và lo lắng. Sau vụ bê bối đề thi vừa qua, tâm trạng Hùng không thoải mái và không muốn tham gia kỳ sát hạch. Nhưng cậu ấy thi không chỉ vì bản thân mà còn vì quốc gia, trường lớp, thầy cô và gia đình". Và Thu hùng hồn khẳng định: "Cái bọn mình cần là cậu ấy khẳng định khả năng vào đội tuyển Toán quốc tế của cậu ấy là "Number 1"; chứ không dễ dàng bị loại như bê bối lần ấy. Cần là thấy Hùng vui vẻ ôn luyện, vô tư bước lên máy bay và trở về trong đón đợi...”.
Tuấn Anh, cậu bé ít nói, bạn thân của Hùng tâm sự với riêng tôi: "Hùng chỉ rủ mình em tiễn bạn ấy lên đ ường. Hôm ấy cứ “đen đen”. Hai đứa lặng lẽ như bị ép buộc đi đâu chứ chẳng phải đi thi quốc tế. Trời thì âm u, em lại mặc nhầm cái áo… dính mực. Về nhà mới biết, cứ lo nó gặp xui…".
|
Phóng viên Mai Tuyết - Ảnh: Bùi Tuấn |
Quan trọng là dư luận đừng khuấy đảo
Hoa, bạn của Thu từ Nam Định lên với hy vọng gặp Hùng, nói: "Yếu tố góp phần làm nên chiến thắng cho Toán Việt Nam các năm qua chính là tinh thần đoàn kết đồng đội, ý chí dân tộc. áp lực dư luận, cú sốc tâm lý từ vụ bê bối trước đây, thời gian tập trung đội tuyển không nhiều, chắn chắn không thể nuôi được sự đoàn kết, thân tình bằng các năm trước...". Dương thì cho rằng: "Đối với những "gà nòi" năm nay, chiến đấu để khẳng định vị trí năng lực trước dư luận sẽ được nghĩ đến nhiều hơn tự hào dân tộc. Một áp lực nặng về tâm lý như thế, làm sao có thể mang về chiến thắng như mong đợi!".
Khi Đội tuyển Toán bước ra, những vò ng tay ngập hoa ào tới, bạn bè rối rít giật áo, xoa đầu, nắm tay Hùng. Nửa tiếng sau, khi vòng quây báo chí đã yên lắng, được đứng riêng với bạn bè, gia đình, thầy cô, câu đầu tiên Hùng hỏi là: "Các cậu thi có tốt không? Mình sốt ruột muốn biết quá...".
Người lớn bị nhóm sang một xe, bạn bè ngồi chung một xe. Chỗ ngồi thiếu, ngồi lên chân nhau, nhí nhố cười nói. Hùng bị tóm gọn, lọt vào giữa nhóm bạn bè. Cả hội hô: "Complê chiếm chỗ quá!" và Hùng trút bỏ đ ồng phục đội tuyển, trở về là cậu học sinh chuyên Toán giản dị. Hùng kể với chúng tôi về trận bão ở Mêhicô khiến cậu 2 ngày không được đi chát (chat), cả đoàn bị ốm từ trước lúc lên đường, hành trình về nước đầy mệt mỏi, kể về đề thi không khó nhưng làm cứ thiếu sót những cái không hiểu nổi. Xe đưa cả hội về nhà Hùng. Bố mẹ cậu đã chuẩn bị sẵn đồ cho cả bọn về đập phá…
ý định viết về “những giọt nước mắt tiếc nuối muộn mằn” của tôi đành gác lại. Đi cùng họ, mới cảm nhận được một điều: với bạn bè , thành tích không phải là tất cả. Quan trọng là Hùng đã và đang cảm thấy như thế nào khi ngồi giữa bạn bè đồng trang lứa. Em vừa mới trải qua kỳ thi trọng đại trong đời, cần được xả hơi thoải mái, không bị dư luận khuấy đảo. Và quan trọng nhất trong đôi mắt bạn bè Hùng là một người bạn... |